Cô em gái nứng lồn rủ bạn thân some anh mình

Những chiếc lá vàng úa rơi lác đác trên lối đi lát sỏi trắng, ánh đèn đường vàng vọt lập lòe bật sáng, hắt bóng loang lỗ lên mặt đất ẩm ướt sau cơn mưa sáng. Thư ngồi co ro trên chiếc sofa bọc vải màu xám, đôi chân trần co lên, bàn tay thon gầy ôm chặt chiếc gối ôm cũ kỹ mà cô thường dựa vào mỗi khi lòng bất an. Chiếc áo sơ mi dài tay màu be cô mặc đã nhàu nhĩ, những nếp gấp lộn xộn chạy dọc thân áo như minh chứng cho một đêm dài trằn trọc không ngủ. Đôi mắt anh sắc lạnh, quét qua từng góc công viên, tay siết chặt trong túi áo, “Nam, mày dám xuất hiện, tao sẽ cho mày biết tay.” Anh nghĩ về lời Thư thú nhận, cảnh Nam sờ soạng cô trong phòng khám, và lòng anh rối loạn, “Hắn đụ em trong đó, sao anh vừa muốn giết hắn vừa muốn tưởng tượng thêm? Anh đặt cốc xuống bàn, ngồi cạnh Thư, bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, giọng trầm đầy yêu thương: “Em yêu, anh tin em, nhưng từ giờ đừng giấu anh chuyện gì nữa, anh không muốn mất em đâu.” Thư ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe chạm vào ánh nhìn dịu dàng của anh, lòng cô như được xoa dịu bởi sự ấm áp ấy, cô gật đầu, giọng khẽ: “Dạ, anh, em hứa.” Nhưng khi dựa vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh qua lớp áo mỏng, cô vẫn run, “Anh tha thứ thật sao, sau tất cả những gì em làm?”
Hoàng vuốt nhẹ tóc cô, những ngón tay thô ráp lùa qua từng sợi